Những stt bỏ phố về quê mà ban biên tập giới thiệu sau là những tâm tư, tình cảm của những người từng về quê và những người đang ước muốn về quê sống. Đây chính là những câu nói đầy cảm hứng để bạn có thể dứt áo thị thành về quê sống yên bình hơn...
Nếu đời sống quá vội vã, khiến đôi vai em mệt nhoài, hãy tựa vào anh, mình cùng đi đến miền thôn quê, cùng trồng rau và nuôi cá, cùng vun đắp cho một mái ấm gia đình nhỏ.
Cuộc sống mà bạn lựa chọn, dẫu là vị trí mà không ai ngồi được hay bức tranh dân giã bên vườn rau và ao cá, miễn bạn niềm hạnh phúc, thì đó là sự lựa chọn đúng chuẩn .
Ước mơ nào cũng đáng được trân trọng, không tham vọng nào không có ý nghĩa hay trơ trụi như người ta vốn nghĩ, về quê nuôi cá và trồng thêm rau, tham vọng giản dị và đơn giản nhưng liệu có mấy ai dám đánh đổi?
Một đời vương giả đáng sống, còn bình dị là tầm thường? Giá trị của niềm hạnh phúc không nằm ở tầng cao danh vọng, vị thế, hay tài lộc, mà nó nằm ở cách ta cảm nhận đời sống.
Nếu đời sống quá bộn bề, tâm lý em không còn đủ chỗ để yêu anh, hãy cùng về chốn dân dã để sống cuộc sống bình dị bên vườn rau, ao cá, gánh nước.
Cuộc sống thôn quê thật yên bình dưới cái nắng trải dài giữa khung trời đầy hoa, lòng ta chợt xao xuyến giữa những vấn vương của tuổi trẻ .
Ai nói về quê nuôi cá và trồng thêm rau, đời sống sẽ đạm bạc hơn. Vậy đời sống chốn thành thị mới xa hoa, sung sướng hay sao ?
Ngắm nhìn đất trời, đồng cỏ, một cảm xúc thư thái len lỏi vào trong tâm lý ta thêm ngập tràn những niềm yêu.
Có một ngày bạn sẽ nhận ra, thức dậy trong tiếng gà kêu, rồi loay hoay làm vườn nuôi cá mới chính là đời sống thi vị
Đi theo tiếng hát chiều về miền quê xa thẫm, trái tim vụn vỡ như được xoa dịu giữa cái nắng nhẹ cuối thu.
Cuộc sống thôn quê dẫu có đạm bạc, giản dị và đơn giản với đàn gà, vườn rau, vẫn yên bình hơn tiếng kẹt xe kéo ròng cả chiều .
Hãy sống một cuộc sống đáng sống với những gì ta hằng mong ước, một cuộc sống vương giả cũng được, một đời sống bình dị cũng không có gì đáng xấu hổ .
Đừng sống nữa đời người mới nhận ra từng bước chân bạn đi đều là lạc lỏng, giấc mơ chỉ toàn trơ trụi với bao bộn bề xum xê nơi phố xá. Tìm về bình yên để giải cứu con tim đang chết ngạt .
Một đời sống bình lặng, không tất bật và tất yếu cũng rất đạm bạc có gì để mơ ước ? Tại sao tất cả chúng ta không được mơ ước những điều giản dị và đơn giản ấy ?
Những lúc đi xa quê nhà, chỉ mong thời hạn trôi thật nhanh để quay về chốn bình yên sâu thẫm trong tim giữa lòng ngập tràn bão tố .
Vùi đầu vào những bộn bề để chạm đến danh vọng, tiền tài rồi đến một lúc, ta nhận ra điều ấy không còn khiến bản thân vui tươi như khi có một tình yêu chân thành giữa đời sống giản dị và đơn giản bên vườn rau và ao cá .
Ở cái ý nghĩ thực dụng ngày này, sẽ chẳng có một túp liều tranh hai quả tim vàng chật vật giữa vườn rau và ao cá sau nhà .
Trồng rau và nuôi cá thời nay phải là vườn rau vài hecta và ao cá xuất khẩu, đời sống vốn không dễ như “ nếu mệt quá, ta về quê nuôi cá và trồng thêm rau ” .
Rời xa thành phố với bao mệt nhoài đang bủa vây ta, ta tìm về chốn thanh lặng giữa một miền quê yên ả trong tiếng gà gáy sớm mai .
Ai cũng muốn về quê nuôi cá và trồng thêm rau, nhưng máy ai có dũng khí để đổi khác và gật đầu đánh đổi .
Một đời sống tự cung tự túc tự cấp giữa miền quê thanh tịnh liệu có đáng sống hơn thành phố tất bật này?
Cuộc sống đồng quê không vùi đầu vào doanh thu, KPI, không đếm từng ngày để nận lương và không đợi từng giây qua đèn đỏ.
Có những lúc trong tâm lý của một đứa con xa nhà, bữa cơm chan nước mắt với bao tủi thân cay đắng làm nhòe đi màu tươi của đời sống .
Nhớ bữa canh rau đạm bạc của mẹ nhưng đầy ấp niềm vui, hơn cả sự lạnh lẽo trong từng món ngon hải vị nơi đất khách quê người .
Khung cảnh miền quê hiện ra trong tâm lý ta là thật, không phải mơ, sau cuối giấc mơ được quay về bên ao cá, cánh đồng, vườn hoa đã thành hiện thực .
Rời xa thành phố, trốn chạy khỏi những âm thanh hỗn tạp khiến đầu óc ta quay cuồng, ta tìm về chốn bình yên để xoa dịu những gục gã trong tâm hồn .
Tôi luôn mơ mộng về một thành phố sinh động, tân tiến trong suốt ba năm cấp 3, ấy thế mà thoáng chốc đã qua 10 năm, những háo hức đã không còn, mà thay vào đó là tâm trạng chán nản và muốn chạy trốn khỏi nơi đây .
Vũ trụ bát ngát, nơi nào mà stress không tìm kiếm đến ta, nơi nào an nhàn với một đời sống vừa đủ”.
Mọi thứ ta có được phải đánh đổi, đánh đổi bình yên với tài lộc và danh vọng. Rồi dùng tài lộc chỉ để có thêm một phút bình yên .
Thành phố bỏ rơi ta trong đơn độc, nhưng ta không thể nào rời xa nơi này, bởi một lí do mà hàng trăm nghìn người theo đuổi .
Thế giới ngoài kia dẫu to lớn nhưng vẫn chật hẹp với trái tim đơn độc này, trái tim khao khát được chút bình yên, thầm lặng, không xô bồ và quay quồng.
Thành phố đi qua thật mau, đi qua tuổi trẻ, đi qua những nhiệt huyết, để rồi bản thân ta nhận ra mình chẳng còn một niềm tin hay háo hức về nơi này nữa.
Rời xa thành phố tìm về chốn thinh lặng chắc rằng là mong ước mà không chỉ mình tôi đang mơ tưởng, phấn đấu cả đời chỉ để đổi lấy một phút bình yên.
Ở tuổi 20, sẽ chẳng có ai khước từ sự mê hoặc, lộng lẫy của thành phố để lựa chọn một nơi yên bình chốn thôn quê .
Càng lớn, ta càng chậm lại một nhịp sống, một tâm lý, không còn chạy theo cái gọi là hư vinh, phù du của cuộc sống, mà đổi lại là sự bình yên vườn rau nhỏ .
Rời xa thành phố, rời xa những con đường phồn vinh, rời xa ánh đèn đường sáng rực cả đêm, rời xa tuổi trẻ nhiệt huyết, nồng cháy để quay về với đời sống yên bình ta vốn thuộc về .
Ta vốn không thuộc về một nơi nào cả, kẻ tham lam vừa muốn hư vinh, tiền tài lại vừa muốn nhàn nhã thì nên ở đâu ?
Ta như kẻ mộng du vừa thức giấc trong cơn ác mộng, mỗi ngày đều căng thẳng mệt mỏi, áp lực đè nén, đời sống đẫm đầy nước mắt, ước gì mọi thứ hoàn toàn có thể thuận tiện như ở túp liều nhỏ, vườn rau xanh .
Những bữa cơm mặn đẫm nước mắt là tiếng lòng của nhiều mãnh đời tha hương vì đời sống no đủ, chán ghét sự nhàn nhã của chốn đồng quê .
Không có sự lựa chọn nào là sai lầm, là không có ý nghĩa, lựa chọn rời xa thành phố, từ bỏ hư vinh cũng là một cách giải thoát tâm hồn giữa những bộn bề sinh ra không dành cho mình .
Những mãnh đời tha xứ mới hiểu được cảm xúc không hề rời bỏ thành phố, chỉ có cách mong nhớ về quê nhà từng ngày .
“Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao ” – rời xa thành phố, kẻ dại là ta .
Vẫn có một nơi khiến trái tim ta yên bình giữa thành phố ồn ào, đó chính là tâm lý hướng về quê nhà .
Những con người kí gửi thân xác chốn thành thị luôn ngày đêm trông ngóng phút giây được quay về quê nhà, nhưng không hề bỏ lỡ thành phố .
Cứ stress lại lấy cớ bỏ về quê trồng rau và nuôi cá, nếu đời sống thuận tiện như vậy, bản thân đã không phải chật vật chốn thành thị này .
Thôn quê chỉ là nơi trú ngụ của cảm hứng trong những phút căng thẳng mệt mỏi, ta làm thế nào dám đánh đổi đời sống thực tại và đạm bạc chứ .
Cùng lắm thì mình về quê, có miếng đất nhỏ, cùng trồng rau, nuôi cá và sống thật niềm hạnh phúc trong mơ .
Rời bỏ thành phố hay thành phố không dung nạp được chính bản thân mình, liệu hoàn toàn có thể quay về chốn bình yên phụ thuộc vào nhau hay không ?
Về quê nuôi cá và trồng rau, thực tại mấy ai đã nghĩ đến nhưng dám làm ?
Tạm biệt KPI, deadline, doanh thu, tạm biệt những ồn ào của thành phố, ta về chốn bồng lai giữa đời sống vội vã này.
Nếu deadline có khiến em mệt nhoài, mình cùng lên xe về chốn bình yên, chạy xa những bão giông và trong lòng chỉ nghĩ về nhau .
Nơi nào cũng là nhà, thành thị hay nông thôn, ồn ào hay lặng lẽ, chỉ cần ta có nhau .
Anh trồng rau nuôi cá, em chăm nom đàn con, mình còn vui sống đến già .
Cuộc sống này nếu ta hài lòng với nó, thì dù là nuôi cá trồng rau, đời sống đủ ăn qua ngày vẫn là điều niềm hạnh phúc nhất trần gian.
Đi về chốn xa xăm, nơi không có khói bụi thành phố, chỉ có đôi ta bên một ao cá, vườn rau xanh và những nụ cười niềm hạnh phúc .
Về miền quê anh nhé ! Nơi có túp liều tranh nhưng đầy ấp tiếng cười vui tươi.
Về miền quê anh đi, nơi có những yêu thương ngập tràn khiến trái tim em lay động .
Không chật hẹp như thành phố quên em, tim anh và nơi đây luôn đón chờ một người con gái tuyệt vời như em.
Em có muốn mỗi sáng thức dậy, người nằm bên cạnh chính là anh, một ngày nhẹ nhàng rong rủi trong qua nơi thôn quê bình yên chỉ có hai ta.
Cầm tấm vé trên tay em đi đến nơi xa, TP HCM đau sống lưng quá, về với miền quê em, có ao cá, mớ rau và những niềm vui thầm lặng.
Có những nỗi buồn thầm lặng xé nát trái tim em, có một Hồ Chí Minh to lớn nhưng vẫn bỏ em cùng đơn độc, em muốn về miền quê, được trồng rau và nuôi cá cạnh anh.
Tới một khoảng chừng thời hạn nào đó, em chỉ muốn bỏ tổng thể, theo anh về nơi xa xôi, nơi deadline không làm em mệt nhoài, nơi thời hạn chậm trôi cùng tình yêu anh.
Lắm lúc căng thẳng mệt mỏi, em chẳng thể nhớ nỗi mình đã ăn hay chưa, đời sống vốn bộn bề thế mà, chỉ muốn bỏ hết tổng thể để cùng anh về miền quê thanh thản.
Tuổi trẻ phải song song với áp lực đè nén, nặng nề, nhưng em thấy mình rất là rồi, hay là tất cả chúng ta cùng về quê, trồng rau và nuôi cá, có được không anh.
Em căng thẳng mệt mỏi lắm, em không muốn bản thân phải đắm chìm trong những cơn mê ấy mà không có lối thoát, ta đã đánh đổi tuổi trẻ để kiếm tiền một cách điên cuồng.
Anh có muốn về miền quê em, nơi có ao cá, vườn rau, đàn gà đã nuôi lớn cô gái nhỏ bé này?
Em biết câu nói “ về quê nuôi cá và trồng rau ” chỉ là nữa vời, nhưng nếu được thực thi điều đó, anh có cùng em sẵn sàng chuẩn bị?
Giữa thiên hà bát ngát này, sẽ có nơi ôm lấy tình yêu tất cả chúng ta, một tình yêu bình dị, đạm bạc, không ồn ào
Em rất muốn cùng anh đi về miền biển vắng, nơi cá tôm ngập tràn, ta chạy nhảy bên bờ cát quên hết chuyện nay mai.
Chúng ta không có quyền lựa chọn khi bản thân không có gì cả, nhưng khi có toàn bộ, ta lại không hề lựa chọn, sống một đời bình dị vốn rất ổn mà anh ?
Em không muốn mỗi ngày thức dậy trong tiếng thở dài, em không muốn bản thân chìm trong stress, em muốn về vùng biển vắng, mình sẽ cùng nuôi cá và trồng rau.
Chính em đã lựa chọn đời sống như thế này, đã phóng lao phải theo lao, nhưng liệu tất cả chúng ta hoàn toàn có thể quay lại như lúc đầu, là những đứa trẻ ở một miền quê thanh vắng .
Đôi lúc em chỉ muốn một cảm xúc bình yên dẫu không giàu sang, đời sống thôn quê đạm bạc với mớ rau và ao cá sau nhà .
Nếu mà stress quá, thì hãy tựa vai anh, mình cùng bỏ lại tổng thể, đi về nơi xa vắng, chỉ cần nhau là đủ.
Em căng thẳng mệt mỏi với đống báo cáo giải trình, người mua khiến em điên cả đầu, bỏ lại sau sống lưng, tổng thể, mình cùng về chốn thôn quê.
Về quê trồng rau, nuôi cá, hiện thực liệu có khắc nghiệt hay vuông vức như ta nghĩ.
Thời thanh xuân sẽ qua, những háo hức, mong đợi trong ta sẽ lụi tắt dần theo tiếng tíc tốc của thời hạn, trong tâm lý chỉ còn nhớ về những tháng ngày bình yên của quê nhà.
Mỗi sớm mai thức dậy không còn là cảnh kẹt xe, người người nối đuôi nhau chạy theo căng thẳng mệt mỏi, quốc tế trong ta ngày lúc này thu nhỏ lại bằng một tiếng gà gáy đậm vị quê nhà .
Quay đầu không có gì là sai cả, quay về với chốn bình yên để lòng thêm thanh tịnh .
Mấy ai dám từ bỏ đời sống hư vinh, lắm tiền để đổi lấy một phút bình yên nhưng đạm bạc giữa miền quê nhỏ .
Mỗi sớm thức dậy không còn là nỗi lo trễ giờ, nỗi lo bị trách mắng, không còn là những áp lực đè nén khiến ta già đi 10 tuổi trong vòng 3 năm.
Điều gì khiến người ta mong đợi ở một chốn thôn quê ngoài sự bình yên, mà đó còn là phút hồi xuân tuổi mộng mơ.
Người ta hoàn toàn có thể chán ghét nơi họ ở, nhưng không hề rời xa, người ta thương nhớ quê nhà, nhưng không hề quay trở lại.
Cuộc sống bình yên chốn thôn quê sẽ khiến đời sống em được xoa dịu sau những vấp ngã và sinh động chốn đô thị.
Ai không muốn bỏ hết toàn bộ đề về miền quê thanh vắng, có cá tôm, ao vườn, nhưng liệu gánh nặng về vật chất hoàn toàn có thể trụ nỗi bao lâu.
Ai cũng muốn một cuộc sống bình dị với ao cá, đàn gà, nhưng không ai muốn từ bỏ áp lực đè nén của việc làm hiện tại để đánh đổi .
Rốt cuộc tất cả chúng ta đã và đang làm vì điều gì, điều ấy có khiến đời sống trở nên tốt hơn không, hay chỉ khiến ta càng muốn trốn thoát khỏi nó.
Có một nơi không đơn độc, không có nỗi buồn, có một nơi bình dị, chính là đời sống thôn quê bên mái ấm gia đình.
Ta đã từng muốn rời xa mãnh đất thôn quê để tiếp đón nền văn minh từ chốn đô thị, rồi lại mong ước được trở lại làm cô thôn nữ vô tư .
Dù bạn có vô âu, vô lo, thì đời sống ấy chỉ diễn ra với một cô thôn nữ chưa bị xã hội vùi lấp.
Có một nơi tràn ngập tình yêu thương, có một nơi không bộn bề, áp lực đè nén, miền quê nơi ta sinh ra không khi nào chối từ những đứa con.
Ta rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng quê nhà không khi nào rời bỏ ta, nơi có tình yêu thương mái ấm gia đình nuôi lớn một cô gái từng là đứa trẻ.
Em từng là đứa trẻ, mong mai lớn trưởng thành, đặt chân đến đô thị, sống đời sống văn minh, nhưng giờ em đã sai, em yêu quê nhà bình dị, thiết tha và mặn nồng.
Cuộc sống thôn quê chưa hẳn đã nhàn nhã, nhưng ít ra cũng có tình yêu thương mái ấm gia đình, nơi mà đơn độc không len lỏi vào tim ta.
Ai cũng có sự lựa chọn của mình, ngu ngốc nhất không phải là lựa chọn sai, mà là ta không dám lựa chọn. Về miền quê hay ở lại với áp lực đè nén lâu dài hơn?
Cuộc sống không sai, ta sai khi lựa chọn sự ồn ào chốn đô thị mà bỏ đi một nơi có sự yên bình.
Có một nơi vẫn luôn chờ ta, một nơi không muộn phiền trong vòng tay mẹ, trong tiếng gà gáy thân quen.
Có một nơi yên bình hoàn toàn có thể xoa dịu con tim vụn vỡ này, nơi yên bình ấy chính là con tim không mang muộn sầu của đời sống.
Có những ngày thành phố thật buồn, buồn hơn cả tiếng dế kêu trong đêm, một nỗi buồn thê thảm len lỏi vào trái tim những mãnh đời tha hương.
Về quê, trồng rau, nuôi cá, chăn gà, vốn bình dị nhưng là mong ước chưa thể nào chạm tay của những tâm lý nữa vời.
Tác giả bài viết: SƯU TẦM
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
13.08.2024
14.08.2024
13.08.2024
13.08.2024
30.08.2024
23.08.2024
05.09.2024
30.08.2024
30.08.2024
23.08.2024
22.08.2024